Stephen Hawking đã sai: 3 lý do phải có Đức Chúa Trời

Stephen Hawking là một người vô thần nổi tiếng với biện luận rằng Đức Chúa Trời (đấng Tạo Hóa của vũ trụ và muôn loài) không cần thiết cho hiểu biết về vũ trụ của chúng ta. “Bởi vì có một luật như luật trọng trường”, ông lập luận, “vũ trụ có thể và sẽ tự tạo ra chính nó từ không có gì”.

Nhưng tuyên bố kiểu này dẫn đến câu hỏi: nếu ông mặc định sự tồn tại của những định luật vật lý (như luật trọng trường), ông đã mặc định sự tồn tại của vũ trụ. Như vậy là chẳng phải vũ trụ tự tạo chính nó từ không có gì – nó đã tồn tại và chỉ đang tiếp diễn.

Hơn nữa, các định luật vật lý không chỉ cần phải tồn tại, mà chúng còn cần phải được kiến thiết một cách chính xác để vũ trụ này là một nơi sự sống có thể tồn tại.

John Polkinghome, giáo sư vật lý danh tiếng ở Cambridge, giải thích trong một đoạn văn khai sáng đáng trích toàn bộ:

“Có bốn lực tương tác cơ bản của thiên nhiên hoạt động trong vũ trụ của ta. Sức mạnh nội tại của chúng được quyết định bởi giá trị của bốn hằng số tự nhiên: Hằng số Coulomb chỉ định sức mạnh của lực điện từ; hằng số trọng trường của Newton (G) chỉ định sức mạnh của trọng lực; Và hai hằng số chỉ định sức mạnh của các lực nguyên tử, g(s) cho các lực mạnh giữ các hạt nguyên tử lại với nhau, và g(w) cho các lực yếu khiến một số hạt nguyên tử phân hủy và cũng điều khiển sự tương tác của các hạt neutrino.

Giá trị của tất cả những hằng số này phải rất chính xác để vũ trụ có thể tạo ra sự sống. Nếu lực hạt nhân yếu g(w) chỉ yếu hơn một chút, vũ trụ ban đầu sẽ chuyển hóa tất cả các hạt hydrogen thành helium trước khi nó nguội lại xuống dưới nhiệt độ mà các phản ứng hạt nhân vũ trụ ngừng lại. Không chỉ điều này có nghĩa là sẽ không có phân tử nước, thứ vô cùng quan trọng với sự sống, mà sẽ còn chỉ có sao đốt helium, thứ sẽ không sống đủ lâu để hỗ trợ sự sống trên một trong các hành tinh của nó. Nhưng nếu g(w) mà lớn hơn chút thì sẽ chặn không có các vụ nổ supernova (để giải phóng vật chất từ lõi sao ra vũ trụ mà tạo thành các hành tinh)”

Ngay cả những nhà vật lý vô thần, ông lưu ý, cũng không thể tránh được điều suy ra từ việc này. Fred Hoyle, người tiên phong trong nghiên cứu này, khi nhận ra sức mạnh của các lực hạt nhân lớn cần phải chính xác đến mức nào để cho phép sản sinh nguyên tử Carbon bên trong các ngôi sao, dù là người vô thần, ông được nói đã thốt lên rằng vũ trụ là một điều được bí mật sắp đặt sẵn để đánh lừa ai đó. “Ông ấy không thể giả định rằng một sự tinh chỉnh chính xác đến như vậy chỉ là một điều may mắn ngẫu nhiên”.

Và đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm (của việc vũ trụ được kiến thiết tinh chỉnh rất chính xác). Càng lúc càng có thêm nhiều bằng chứng cho thấy sự tiến hóa sinh học bị giới hạn cách chặt chẽ trong những hướng nó có thể đi, với nhiều cấu trúc phức tạp như con mắt đã tiến hóa nên nhiều lần cách độc lập với nhau. Những cấu trúc của sự sống có vẻ như được gắn cứng vào thiên nhiên, được tiền định sẽ xuất hiện trong các điều kiện năng lượng thích hợp chứ không chỉ đơn thuần dựa vào những biến đổi thích nghi ngẫu nhiên. Thiên nhiên quả thật là một điều được bí mật sắp đặt sẵn trong mọi đường.

Lời giải thích duy nhất khác (với việc vũ trụ này được kiến thiết sáng tạo bởi Đấng Tạo Hóa Đức Chúa Trời) là vũ trụ của ta chỉ là một trong số vô tận các vũ trụ trong một đa vũ trụ rộng lớn, một vũ trụ ngẫu nhiên phù hợp với sự sống. Tuy nhiên, giả thuyết đa vũ trụ này hoàn toàn không có bằng chứng nào, điều khiến giáo sư John Polkinghome miêu tả nó là một suy đoán vật lý siêu hình bản thể học hoang đàng quá mức.” (Người dịch: vật lý siêu hình (metaphysics) là lĩnh vực triết học lập luận về những gì đằng sau (meta-) thế giới vật lý ta thấy (physics). Bản thể học là triết học lập luận về bản chất nguồn gốc của một vật.) Đây là việc dùng đa vũ trụ để giải thích điều ta không biết, vậy nên nó chẳng hơn gì một cách phản khoa học để tránh né sự cần thiết phải có Đấng Tạo Hóa theo lô-gic. Đúng là trong những năm cuối đời, Stephen Hawking cố gắng chứng minh [có đa vũ trụ], và bài báo khoa học cuối cùng của ông gần đây được nói là chỉ ra cách ta có thể tìm thấy những dấu vết còn lại của đa vũ trụ trong vũ trụ của mình. Cái này nghe thật hấp dẫn – nhưng cộng đồng khoa học đã nhanh chóng chỉ ra những chỗ hổng của nó, và thật ra là báo cáo về những hứa hẹn của nó có vẻ như đã được thổi phồng cỡ vũ trụ.

Nhưng liệu các lập luận từ khoa học và thiên nhiên cho sự tồn tại của Đấng Tạo Hóa – Đức Chúa Trời có thực sự hợp lý? Có người nói rằng việc tìm cho Chúa một vai trò trong hiểu biết của ta về vũ trụ là biện luận cho một “Chúa của những điều ta không biết”, để lấp đầy những chỗ trống trong hiểu biết hiện thời của ta với những diễn giải siêu nhiên phản khoa học. Và sẽ cũng đúng nếu bạn nói rằng Chúa phải can thiệp cách cá nhân để giải thích một quá trình tự nhiên này nọ thì bạn đang ủng hộ một thuyết rời rạc phản khoa học về hiện tượng tự nhiên. Nhưng đó không phải là điều ta đang nói đến ở đây. Chúng ta đang nói về liệu có vai trò nào của Chúa nhất thiết phải có theo lô-gic trong cách ta hiểu về vũ trụ hay không.

Các triết gia ít nhất từ thời Plato và Aristotle đã biện luận rằng có, và rằng Đấng Tạo Hóa là nhất thiết phải có và có thể biết qua thiên nhiên. Kinh Thánh đồng ý về điều này. Sách Rô-ma nói “Vì những gì người ta có thể biết về Đức Chúa Trời thì đã rõ ràng, bởi Đức Chúa Trời đã bày tỏ cho họ rồi. Những gì về Đức Chúa Trời mà mắt trần không thấy được, tức là quyền năng đời đời và thần tính của Ngài, thì ngay từ buổi sáng thế người ta đã nhận thức rõ ràng khi quan sát các tạo vật của Ngài; cho nên họ không thể bào chữa được.” (Rô-ma 1:19-20)

Chúng ta đã thấy một cách để biết rằng có Đấng Tạo Hóa: vì vũ trụ được tinh chỉnh rất chính xác cho sự sống hiện diện. Điều này cho thấy vũ trụ phải được kiến thiết cho mục đích chứa sự sống. Khả năng vũ trụ ngẫu nhiên ra thế này quá nhỏ đến nỗi nó không thể là một ý nghĩ hợp lý.

Lý do thứ hai mà chúng ta biết Đấng Tạo Hóa phải tồn tại là vì, nói cách lô-gic, vũ trụ không và không thể chỉ có duy vật chất. Hãy xem những định luật về lô-gic và các con số, chúng không phải là vật chất. Luật hấp dẫn, luật nhiệt động học, luật động lực học không phải là vật chất. Và những thông số của các hạt như electron và các trường như từ trường. Chúng là những thực thể phi vật chất nhưng chỉ định các tính chất và hành động của thế giới vật chất. Chúng là thứ mà Plato, Aristotle và các triết gia gọi là hình thể (forms) – những đặc điểm, thông số phi vật chất của thực tại bên dưới thế giới vật chất và quyết định cấu trúc và bản chất của thế giới vật chất.

Plato, và truyền thống Cơ Đốc theo sau ông, để ý rằng những hình thể chung này giống như các ý tưởng (trong suy nghĩ ta) ở chỗ chúng đều là phi vật chất và đều chung về bản chất. Họ lập luận chúng là những ý tưởng thiêng liêng – những ý tưởng của Đấng Tạo Hóa để chỉ định các quy luật tự nhiên. Và hãy để ý rằng suy nghĩ của con người có thể nắm bắt chúng cách chính xác là vì chúng cũng là những ý tưởng, và loài người chia sẻ bản chất thiêng liêng là có lý trí. Nguyên tắc lô-gic này của vũ trụ, điều đứng đằng sau suy luận của con người và cho phép chúng ta hiểu các hoạt động bên trong của vũ trụ, được gọi là “Lời” bởi các triết gia Stoic (như Plato và Aristotle) – một ý tưởng được nhắc đến trong sách Phúc Âm Giăng và xác định là đấng Christ – Ngôi Lời. Đó là vì vũ trụ không chỉ bao gồm có vật chất mà còn có chiều phi vật chất, lý trí, siêu hình mà lý trí của con người, bằng những suy nghĩ của mình, có thể hiểu dù chỉ là một ít những ý tưởng trong Lý Trí của vũ trụ – một Lý Trí mà ngay cả Stephen Hawking từng nổi tiếng thừa nhận. Hay liệu chúng ta thực sự tin rằng dù loài người có thể hiểu các quy luật vật lý và toán học, nhưng vũ trụ lại không biết chúng mà chỉ chạy theo chúng – ngay cả khi vũ trụ tạo ra chúng ta có năng lực hiểu chúng? Quả là một thành tựu đáng nể của một cỗ máy ngu ngốc!

Điều này dẫn tới lý do thứ ba tại sao chúng ta biết phải có Đức Chúa Trời – Đấng Tạo Hóa: bởi vì sự tồn tại của ý thức, lý trí, ý chí tự do và đạo đức. Tất cả chúng đều đòi hỏi vũ trụ phải có những thứ ngoài vật chất. Đạo đức đặc biệt đòi hỏi vũ trụ phải có ý tưởng – các ý tưởng như người tốt và xã hội tốt, những điều mà các tác nhân có lý trí có thể nắm bắt chúng bằng hiểu biết của mình và nhắm tới chúng trong cách cư xử hành động. Vật chất không cho ta đạo đức.

Vì những lý do trên mà sự tồn tại của Đức Chúa Trời – Đấng Tạo Hóa được các triết gia trong lịch sử xem là chắc chắn. Và không phải chỉ bởi các triết gia Cơ Đốc, mà còn bởi các triết gia không biết Chúa như Plato và Aristotle, và các triết gia hữu thần (tin có thần nhưng không tin Kinh Thánh) như Voltaire và Thomas Paine. Tất cả đều biện luận cho sự cần thiết phải có Đấng Sáng Tạo. Đây là một lẽ thật của lý do tự nhiên, hoàn toàn lô-gic, và không kém hợp lý chỗ nào so với một khẳng định được chứng thực cách vững chắc nhất của khoa học.

Ở thời hiện đại thì người ta, ngay cả với Cơ Đốc nhân, thường xem sự tồn tại của Đấng Sáng Tạo là một niềm tin không thể chứng minh bằng lý trí. Nhưng đó chẳng phải là điều con người tin suốt lịch sử, và đó chẳng phải là điều Kinh Thánh nói. Đức tin Cơ Đốc đúng là có thể cần một bước đi trong đức tin, để chấp nhận những gì Chúa Giê-xu nói về mình – dù những điều đó cũng có thể nhận biết qua tìm hiểu lịch sử. Nhưng nó hẳn không chỉ đơn giản là tin vào Đức Chúa Trời (cách vô lý). Đó là một luận điểm của thần học tự nhiên (rằng kiến thức về Chúa) có thể biết bởi những lý do từ tự nhiên. Đây là một luận điểm đã có từ lâu bởi triết học Phương Tây, trước, trong, và sau Cơ Đốc giáo. Và dù Stephen Hawking có phán thế nào, chúng ta cũng chẳng có lý do gì để nghi ngờ nó.

Tiến sĩ Will Jones là một nhà báo ở Birmingham, một thạc sĩ toán học và tiến sĩ ngành triết học chính trị, và cử nhân về Kinh Thánh và Thần Học.

Người dịch: Richard Huynh

Theo ChristianToday.com
https://www.christiantoday.com/article/stephen-hawking-was-wrong-3-reasons-why-god-must-exist/127717.htm

Bài đã đăng trên Oneway.vn