Nghĩ về Chúa trong một lần suýt chết khi leo núi

Chuyện 21 vận động viên marathon Trung Quốc chết thảm vì thời tiết xấu trên đường chạy làm tôi nhớ lần mình suýt chết khi đi leo núi Rinjani 3300m ở Indonesia.

https://soha.vn/21-vdv-marathon-trung-quoc-chet-tham-cau-cuu-vo-vong-xac-chet-rai-doc-duong-guc-xuong-la-se-dong-cung-20210523171453591.htm

Lúc đó chúng tôi xuất phát từ 2g sáng để lên đỉnh núi đón bình minh. Nhưng giữa đường trời mưa bão dữ dội đến độ tôi mà đứng thẳng đèn pha cầm tay soi ko rõ đất dưới chân để bước vì màn mưa dày đặc. Tôi và một bạn khác bị trục trặc kỹ thuật phải quay về trước, còn đoàn tiếp tục đi. Mò mẫm đi xuống một lát chúng tôi thấy đường lạ quá nên quyết định ko đi nữa để tránh lạc thêm và nép vào 1 vách đá. Chỉ là vách đá thôi nên mưa gió vẫn tạt vào người. Đó là đỉnh núi 3300m nên nhiệt độ chỉ tầm 10*C, nước rất lạnh. Dù có áo lạnh chống nước tốt nhưng tôi vẫn cảm thấy nước và lạnh dần thấm vào. Thằng bạn nói chắc phải sáng mai người ta mới tới cứu. Thấy người mình ẩm & lạnh dần, tôi sợ mình ko còn ấm nổi tới sáng mai.

Dần tôi nghĩ đến chuyện linh hồn mình sẽ lên gặp Chúa, và suy nghĩ xem mình sẽ trả lời với Chúa thế nào về những gì mình đã làm ở đời này. Tôi biết mình phạm nhiều tội với Chúa, và xưng những tội mà tôi nhớ được. Tôi xin Chúa tha tội trong danh Chúa Giê-xu vì Chúa Giê-xu đã trả thay cho tội tôi trên thập giá. Tôi cũng có phục vụ Chúa, dâng hiến phần mười cho hội thánh và thêm nữa cho mục vụ, cũng phụng việc mục vụ. Nói chung có làm việc cho Chúa, hi vọng sẽ có thưởng. Nhưng tiếc là đời sống ngắn ngủi nên chưa được nhiều. Nếu Chúa cho sống thêm sẽ có nhiều thời gian thêm.

Nghĩ đến đó tự nhiên tôi nghe “đứng lên đi về nào”. Nghe vậy tôi tưởng thiên sứ đến gọi mình đi. Ra là 1 người dẫn đường tìm được tụi tôi. Thực ra kiếm tụi tôi ko khó như tôi tưởng. Tụi tôi chỉ lạc ra khỏi đường chính 1 quãng ngắn, và đèn pha của chúng tôi chỉ thẳng lên trời như hải đăng. Mưa làm khó nhìn đường chứ 4g sáng trên núi tối thui thì 2 cột sáng dễ thấy lắm. Và chúng tôi theo anh ta về tới lều an toàn.Về tới cái lều, dẫu người vẫn còn lạnh run, tôi vội quỳ xuống cầu nguyện cảm ơn Chúa đã cho mình thêm thời gian sống trên đất để làm thêm việc cho Ngài và tích lũy kho báu trên thiên đường cho mình. Lên thiên đường với Chúa là một điều tốt, nhưng lên sớm quá chẳng làm được gì nhiều cũng dở, và ko có điều kiện tích lũy phần thưởng của Chúa trên thiên đàng cũng uổng.Lần đó mưa bão tới nỗi đoàn tôi ko ai lên đến đỉnh. Về hết. May mà cũng ko ai bị gì